Cha mẹ, chú bác tôi từng là giáo viên. Khi nói chuyện với các cụ về mấy cái khoản thu “lạm” diễn ở nhiều trường, nhiều nơi trên đất nước các cụ chỉ thở dài. Đã qua rồi cái thời “chuột chạy cùng sào” cùng với sự phát triển của xã hội. Đảng, nhà nước đang cố gắng hết sức để nâng cao mức sống cho nghề giáo. Tuy nhiên, so với nhiều ngành, nghề giáo vẫn là nghề có thu nhập khiêm tốn. Có phải vì vậy mà nhiều giáo viên, nhiều người lãnh đạo trong ngành giáo dục không thể sống với cái tâm nghề nghiệp mà bỏ mặc cho sự xoay vần của tiền bạc? Biến chất, thoái hóa đạo đức không dừng lại ở một số cá nhân mà đã lan rộng như vết dầu loang trên mặt nước. Các khoản “lạm thu” cứ “len lỏi khắp nơi “[1] khiến chúng ta không khỏi xót xa về sự biến chất, tha hóa của không ít cán bộ ngành giáo dục. Họ chỉ biết tiền, tiền, tiền và tiền. Chữ “thầy” mà xã hội đặt họ ở vị trí trang trọng đã bị lem luốc, bôi bẩn bởi ma lực của đồng tiền.
“Lạm thu” hay ăn cướp có tổ chức?
Có lẽ vì nhiều trường không bị kiểm toán nên việc thu chi của nhiều trường rất dễ dàng. Tiền thu, tiền chi của trường không biết có ngành, có cơ quan nào kiểm soát không mà bây giờ các trường thu tiền dễ thế. Họ “vẽ ra đủ thứ loại tiền rồi bắt phụ huynh đóng”[2]. Trắng trợn chưa! Vậy mà “không phụ huynh nào dám há miệng phản ứng” [2]. Như thế có khác nào các trường này là những thằng ăn cướp dưới cái ô đầy trọng vọng: Giáo dục!